Lang Gia Bảng. Chương 34

Lang Gia Bảng

Quyển 2: Mây gió mịt mù

Chương 34: Tử sĩ

Tác giả: Hải Yến

Editor: Tiểu Mun Tử

(Bản gốc HaiYan update trên www.hanjue.com vào 11:52 ngày 16/04/2007)

Trên đời này luôn có những người như vậy, cho dù đã làm gì ngươi cũng không cách nào thực sự so đo với họ. Mà đối với Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân mà nói, Hạ Đông chính là một người như vậy. Cho nên hai người họ mặc dù đều sầm mặt lại tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn không dám mở miệng oán trách một câu nào.

“Lại đây, để cho ta xem độc ngươi dùng để tự sát giấu ở đâu nào?” Hạ Đông ngồi xổm người xuống, xốc tên thủ lĩnh sát thủ kia lên, dùng sức cậy miệng hắn ra. Người nọ đau đớn đến nỗi hai chân đạp giãy dụa, mặt trắng bệch như sáp, “Chậc chậc, không ngờ vẫn giấu ở trong răng, thực sự không có gì mới mẻ, không thể đổi sang chỗ khác sao?”

Tuy rằng nàng nói với ngữ điệu thoải mái, hai người Tiêu Ngôn đứng bên cạnh lại không khỏi chấn động, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái.

Loại sát thủ mà một khi thất thủ liền lập tức tự vẫn, chính là tử sĩ cao cấp nhất. Không chỉ có khó tìm, mà giá cũng cực kỳ cao. Rốt cuộc Hạ Đông đến Tân Châu đã điều tra ra gì, mà khiến cho người ta phải chó cùng rứt giậu đến nông nỗi như thế này?

“Như thế này làm sao mà hỏi chuyện được a, xem ra phải lấy nang[1] độc ra mới được, ” Hạ Đông không thèm để ý đến vẻ mặt biến sắc của hai người đứng bên cạnh, tự mình nghiêm cứu xem làm sao để lấy nang độc trong kẽ răng tên sát thủ kia ra, rồi mới có thể hỏi chuyện được. Đa phần nữ nhân từ khi sinh ra đều đã thích sạch sẽ, cho dù là người thường xuyên bị nhận lầm thành mỹ nam như Hạ Đông cũng không ngoại lệ. Nàng nắm chặt hàm người nọ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra cách nào để không cần luồn ngón tay vào mà vẫn lấy nang độc ra được. Cuối cùng bực mình, vung cánh tay lên đánh mạnh một quyền vào mặt người nọ. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, sát thủ phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời mấy cái răng cùng với một viên nang nhỏ cũng bị phun ra.

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân lần thứ hai liếc nhìn nhau, vẻ mặt lại càng tái xanh. Quả nhiên vẫn là bản sắc ma nữ a, tâm ngoan thủ lạt so với năm đó không kém tí tẹo nào…

Hạ Đông điềm nhiên như không thu tay lại chùi vào y phục, rồi lại nắm lấy cằm tên sát thủ. Không vội hỏi, ngược lại trước tiên nắm lấy một cổ tay của người nọ vặn một cái. Nhất thời khớp cổ tay toàn bộ trật hết, gân cốt đứt đoạn, đối phương đau đến mức kêu không ra tiếng, chỉ có thể như con cá hấp hối mở miệng hớp từng ngụm khí. Thân thể co rút run rẩy , ánh mắt tràn ngập vẻ thù hận.

“Còn dám nhìn ta?” Hạ Đông cười lạnh một tiếng, nhấc cánh tay kia của người đó lên, kéo từ cổ tay lên. Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy liên tiếp, cuối cùng cánh tay bị vặn giống như bùn nhão. Người nọ kêu thảm ngất đi, không bao lâu lại vì đau quá mà tỉnh lại.

“Hạ Đông tỷ tỷ!” Tuy rằng biết rõ đối phương là ác đồ giết người không chớp mắt, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn là cảm thấy có chút chướng mắt, “Ngừng tay chút đi, như thế này thật sự rất… Vả lại, không phải ngài[2] có chuyện cần hỏi sao? Hành hạ đến chết sẽ không tốt lắm…”

“Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng suýt quên mất, ” Hạ Đông cười lạnh túm lấy tóc tên sát thủ, nhấc đầu hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong giọng nói hàn khí dày đặc, “So với đặt câu hỏi, ta còn càng thích tra tấn hơn. Ngươi cũng không nên trả lời thẳng thắn quá, uổng công ta mất hứng thú dụng hình a…”

“Hạ Đông tỷ tỷ…” Tiêu Cảnh Duệ còn muốn nói tiếp, lại bị Ngôn Dự Tân kéo lại, khuyên can nói, “Ngươi mặc kệ đi, Huyền Kính Sử có cách làm việc riêng của mình, chúng ta không thể nhúng tay vào.”

“Khảo cung như vậy có tác dụng gì sao?”

“Đối phương là sát thủ sẵn sàng bỏ mạng vì nhiệm vụ, không tàn nhẫn một chút, chỉ sợ nửa chữ cũng không hỏi ra. Ngươi không muốn nhìn thì không nhìn là được. Chuyện trên đời này, đâu có thể mãi ôn hậu nhún nhường?” Ngôn Dự Tân quay đầu lại nhìn, thở dài nói, “Xem ra vụ án Khánh quốc công này không phải đơn giản như vậy đâu, không chừng sẽ cuộn lên nhiều phong ba đấy.”

“Ta cảm thấy có điểm kỳ quái, ” Tiêu Cảnh Duệ cau mày nói, “Ai cũng biết Huyền Kính Sử không dễ chọc vào , so với tốn nhiều tâm sức như vậy để đối phó Hạ Đông tỷ, lúc trước sao không liều mạng ngăn cản nguyên cáo vào kinh chứ ?. Nếu ngay từ đầu đã phái loại sát thủ như hôm nay để đuổi theo giết Hồ công Hồ bà. Bọn họ sao còn có thể toàn mạng mà chạy đến địa giới Giang Tả… Nay ngự trạng cũng đã trình lên, Huyền Kính Sử cũng phụng mật chỉ hành động, mới có người vội vã muốn diệt khẩu, không phải là bỏ dễ lấy khó sao?”

“Nói không chừng Khánh quốc công ngay từ đầu cũng không biết đâu…” Ngôn Dự Tân nghĩ nghĩ nói, “Người ở Tân châu có thể cho rằng tự mình có thể xử lý được, cho nên không báo tin lại với người nên được thông báo. Không ngờ trên đường bị chúng ta nhúng tay vào hỗ trợ, để cho nguyên cáo thuận lợi vào kinh tố cáo ngự trạng. Người bị liên lụy lúc này mới hoảng hốt…”

Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu nói: “Nếu Khánh quốc công ngay từ đầu cũng không biết gì, vậy cùng lắm cũng chỉ là tội dung túng thân tộc, việc gì phải vì thế mà đuổi giết Huyền Kính Sử chứ?”

“Có lẽ Hạ Đông tỷ đến Tân châu đã tra ra chuyện gì khác. Có lẽ người muốn đuổi giết nàng căn bản không có quan hệ gì với Khánh quốc công, với tính tình của tỷ ấy thì chỉ cần ra khỏi cửa đã rước thêm kẻ thù rồi, ” Ngôn Dự Tân nhún nhún vai nói, “Nhiều khả năng lắm, ta không muốn suy nghĩ thêm nữa, rất phiền . Để Hạ Đông tỷ tự lo là được rồi, chờ nàng điều tra xong, chúng ta trực tiếp đến hỏi đáp án, đỡ phải ở chỗ này đoán mò lung tung .”

“A!” Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên kinh hô một tiếng. Ngôn Dự Tân hoảng sợ, nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Hạ Đông quăng thân thể mềm nhũn của tên sát thủ kia như xác một con chó xuống mặt đất. Lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa lau sạch tay, đôi mày cong cong như trăng non nhíu lại.

“Làm sao vậy?” Ngôn Dự Tân hỏi.

Tiêu Cảnh Duệ thần sắc có chút ngưng trọng, chậm rãi đáp hai chữ: “Chết rồi.”

“Tiểu Duệ nhãn lực không sai, ” Hạ Đông âm tà nhìn sang, “Quả thực đã chết rồi. Thật đáng tiếc, uổng công ta dùng kế bắt hắn, không ngờ môi dưới của hắn cũng xức cực độc, thè đầu lưỡi ra liếm một cái là chết. Thật tởm , hắn không sợ lỡ mình vô ý liếm phải sao…”

“Vậy hỏi ra điều gì chưa?” Ngôn Dự Tân đến gần vài bước, nhìn mấy vết bầm tím đáng sợ trên khuôn mặt tử thi, vội nhìn qua chỗ khác, “Hắn tốt xấu gì cũng là người cầm đầu, sẽ có chút manh mối .”

“Hắn chỉ nói bốn chữ…” Hạ Đông mặt không chút thay đổi nói, “Chưa có chấm dứt.”

“Là ý gì?”

“Là chuyện này còn chưa chấm dứt.” Hạ Đông bay lên một cước đá bay thi thể ra xa mấy trượng, mắng một câu, “Mẹ nó, dám dùng hắn đến nói cho ta biết chưa chấm dứt. Đoạn đường này trêu chọc ta, cho dù bọn họ muốn chấm dứt ta còn chưa cho phép đâu!”

“Hạ Đông tỷ tỷ…” Ngôn Dự Tân lau mồ hôi lạnh, “Ngươi là nữ nhân, không thể mắng lời thô tục, rất không văn nhã …”

“Ồ, ” Hạ Đông uyển chuyển cười bước lại gần, chân mày khóe mắt lộ vẻ mị hoặc phong tình, “Tiểu Ngôn công tử  trưởng thành rồi. Còn biết cái gì là nữ nhân, lại đây nói cho tỷ tỷ. Nữ nhân thường nói chuyện với ngươi như thế nào ?”

Ngôn Dự Tân lui liền mấy bước trốn ra phía sau lưng Tiêu Cảnh Duệ, không biết có bao nhiêu ân hận bản thân lanh mồm lanh miệng, cười làm lành nói: “Cũng không có , Hạ Đông tỷ tỷ của chúng ta mỹ mạo sắc sảo lại có năng lực, là nữ nhân tài giỏi nhất nước Đại Lương a.”

Hạ Đông vẫn cười lạnh, nói: “Ta làm sao có thể được tính là tài giỏi nhất, nghe nói nữ nhân tài giỏi nhất rốt cục cũng muốn kiếm chồng? Hiện tại tình hình sao rồi, đã tuyển được chưa?”

Ngôn Dự Tân nhất thời vô cùng kinh ngạc, quay qua nhìn Tiêu Cảnh Duệ, thấy hắn cũng bị giật mình giống mình.

Thật ra từ sau khi rời khỏi viện Thụ Nhân, hai người ít khi có cơ hội gặp mặt Hạ Đông, cho nên cũng không biết nàng đối với Nghê Hoàng quận chúa có ý kiến gì không. Nhưng vô luận như thế nào, Nghê Hoàng mang địa vị quận chúa, phẩm hạnh cao thượng mọi người đều biết. Hạ Đông thân là Huyền Kính Sử, cũng coi như hạ thần trong triều đình. Thật sự không nên dùng giọng điệu đùa cợt như vậy khi nói về quận chúa.

“Sao vậy, Hạ Đông tỷ không thích quận chúa Nghê Hoàng sao?” Tiêu Cảnh Duệ nhịn không được hỏi.

“Hỏi ta có thích nàng ta hay không sao?” Hạ Đông ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng không biết vì sao, nghe lại làm cho người ta cảm giác có chút lạnh lẽo đau thương, “Nàng ấy là một kỳ nữ, vốn nên gả sớm. Mười năm trước khi ta đến doanh trận trợ giúp nàng cũng từng nói với nàng ấy. Chỉ cần nàng gả cho người khác, ta sẽ coi nàng ấy là bằng hữu tốt.”

Hai người càng nghe càng hồ đồ, quả thực không biết Hạ Đông đối với Nghê Hoàng quận chúa rốt cuộc là thái độ gì, ngây người hơn nửa ngày. Ngôn Dự Tân mới thấp giọng hỏi: “Vậy ý của Hạ Đông tỷ là, quận chúa một ngày không lấy chồng. Ngươi liền một ngày không nhận nàng ấy làm bạn tốt?”

“Đúng vậy.”

“Đây là vì sao a? Chẳng lẽ nữ nhân khi kết bạn, còn phải xem nàng ta đã gả hay chưa?”

Hạ Đông ánh mắt như băng, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, nói: “Các ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện các ngươi không biết. Dù sao cũng không liên quan gì đến các ngươi, đừng hỏi nữa.”

“Chúng ta còn nhỏ sao?” Ngôn Dự Tân kêu lên, “Quận chúa so với chúng ta chỉ lớn hơn vài tuổi a?”

“Biến cố thường phát sinh trong nháy mắt, có đôi khi một năm đã có thể trở thành một đời, ” Hạ Đông nhìn thẳng về phía trước, hai gò má có chút tái nhợt, vài sợi tóc dính trên cổ, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng cả người lại đột nhiên gợi lên chút vẻ mềm yếu, “Chuyện năm đó thật ra nàng ấy cũng không biết rõ, chẳng qua nàng là người bị liên lụy, không tránh được. Nhưng các ngươi thì khác… Các ngươi hoàn toàn đứng ngoài cuộc, chuyện quá khứ giống như núi sâu vùi dưới tuyết. Người không liên quan khó lòng đi vào, các ngươi cần gì phải bởi vì tò mò mà đi truy cứu chứ?”

Hai người Tiêu Ngôn đưa mắt nhìn nhau, nghe nhiều mà hiểu chỉ được chút ít. Nhưng mà người ta đã nói đừng nữa hỏi, cũng không nên truy hỏi nữa. Huống chi người đang đứng trước mặt chính là nữ ma đầu của Thụ Nhân viện, bọn họ không dám làm càn .

“Các ngươi còn chưa trả lời ta, quận chúa rốt cuộc đã tuyển được vị hôn phu như thế nào?” Hạ Đông lắc đầu, sợi tóc bạc giữa mái tóc đen chợt sáng lên, dường như cố kìm lại nỗi hoài niệm mới gợi lên, “Luận võ quy mô lớn như vậy, xem ra có thể tìm được vài người không tệ?”

“Chưa xác định được, ngày mai còn có tràng văn thử.” Ngôn Dự Tân thở dài nói, “Nhưng mà còn phải luận võ với quận chúa Nghê Hoàng nữa, nếu thua sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ta thấy trong số những người trúng tuyển không có ai xứng làm đối thủ của nàng, cũng không thấy nàng ấy đặc biệt thích ai, xem ra lần này quận chúa không định gả đi.”

Hạ Đông hơi nhếch khóe môi, cười trêu nói: “Xem bộ dạng này của ngươi, còn có chút không phục sao?”

“Đương nhiên rồi, ” Ngôn Dự Tân ngẩng cằm, “Ta có cái gì không tốt, vì sao nàng ấy không chịu cân nhắc một chút?”

“Ngươi thật ra tốt lắm …” Khó có khi Hạ Đông không tạt cho hắn gáo nước lạnh, “Nhưng đối với Nghê Hoàng mà nói, ngươi dù sao cũng nhỏ tuổi hơn. Nàng đã là một thống soái một mình phụ trách việc quân, có lẽ chỉ có người chín chắn hơn mới được lọt mắt xanh.”

Ngôn Dự Tân ra vẻ khoa trương thở dài một hơi, chua xót bùi ngùi nói: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão…”

“Này , ” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười đá hắn một cước, “Đừng nói lung tung, ngươi nói ai già vậy?”

“A a a, ” Ngôn Dự Tân vội che miệng lại, “Nói sai rồi, nói sai rồi, nên đánh. Nhưng các ngươi hiểu ý của ta mà, chính là tiếc nuối chính mình không được sinh ra sớm hơn vài năm thôi… Nếu bây giờ ta mà bằng tuổi Tô huynh, quận chúa sẽ không đối đãi với ta như với một tiểu đệ nữa…”

“Ngươi đừng kéo Tô huynh vào, ” Tiêu Cảnh Duệ lườm hắn, “Tô huynh so với ngươi chín chắn thận trọng hơn đâu chỉ do tuổi tác?”

“Vâng, ở trong mắt ngươi đương nhiên ai cũng đều thua kém Tô huynh rồi . Nhưng rốt cuộc hắn đối với quận chúa có ý gì, quận chúa đối với hắn ngoài tán thưởng ra có có ý gì khác không, ta đều không thấy rõ…” Ngôn Dự Tân vốn đang định cảm thán một chút về chuyện hôm nay ở Vũ Anh Điện, lại nhớ đến Hạ Đông là Huyền Kính Sử bên cạnh hoàng đế. Chuyện này đề cập đến cung đình, huống hồ Mai Trường Tô vẫn không chịu giải thích gì thêm, chỉ nói ngày mai tất sẽ có tin tức truyền ra cho mọi người biết. Nghĩ đến những chuyện bí ẩn liên quan, cho nên không nên nói thì tốt hơn.

“Ngươi đừng nghĩ bậy bạ lung tung , ” Tiêu Cảnh Duệ dù sao cũng coi Mai Trường Tô như huynh trưởng, như tri âm mà kính yêu, không muốn bất cứ kẻ nào bàn tán đằng sau lưng hắn, cũng lo lỡ như Ngôn Dự Tân nói phấn khích quá, nói luôn cả chuyện hôm nay sau khi hoàng đế dời đi, khiến Mai Trường Tô thêm phiền toái không cần thiết. Cho nên lập tức cắt ngang câu chuyện của hắn,  nói: “Hạ Đông tỷ vừa trở về, ngươi nói chuyện đứng đắn chút, kể một chút về mười người được tuyển chọn đi?”

“Ta không có hứng thú với những kẻ chắc chắn sẽ bị loại, ” Hạ Đông thản nhiên nói, “Nhưng thật ra vị Tô huynh đó thật làm cho người ta chú ý. Khi ta nằm trên thảm cỏ có nghe thấy hai người các ngươi không ngừng nhắc đến hắn, xem ra là nhân vật không tầm thường. Sao nào, không phải người này có vài phần tài hoa, cho nên ôm ấp dã tâm đến kinh thành định truy danh trục lợi ?”

“Tô huynh không phải người như thế!” Tiêu Cảnh Duệ vô cùng mất hứng, “Hạ Đông tỷ cũng không biết hắn, sao có thể buông lời nhận xét như vậy.”

“Xem ra ngươi thực sự rất tôn kính hắn nha, ” Ánh mắt Hạ Đông xẹt qua chút hàn ý, “Không quen biết thì sao nào? Ta sẽ đi gặp hắn. Kẻ khiến Dự vương và Thái tử vừa tranh giành vừa lôi kéo, còn có vẻ cao quý đắt giá hơn cả quận chúa Nghê Hoàng. Có nhân vật như vậy xuất hiện tại kinh thành, thân là Huyền Kính Sử sao có thể không đi tìm hiểu chút ít chứ.”

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân căng thẳng nhìn nhau, dùng ánh mắt mơ hồ trao đổi một chút, cuối cùng là Quốc cữu công tử tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Hạ Đông tỷ nếu đã nói vậy, bọn đệ cũng muốn giải thích một chút. Vừa rồi cuộc nói chuyện tỷ nghe thấy đều là chúng ta tự phỏng đoán, có chút là do bằng hữu xích mích, không vui mới nói lời giận dỗi. Tô huynh là bạn tốt của hai người bọn đệ, sau khi vào kinh cũng chưa từng gây ra chuyện gì, thỉnh Hạ Đông tỷ đừng vì mấy lời tán gẫu của bọn đệ mà sinh ra thành kiến với hắn…”

“Yên tâm, ” Hạ Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi cười, “Đương nhiên phải thăm dò trước đã . Bọn ta cũng không phải chuyện gì cũng tâu lên Hoàng Thượng. Huyền Kính Sử là người truyền tin sao?”

Câu trả lời này nghe qua đương nhiên vẫn không thể làm cho người ta vừa lòng, nhưng nếu càng nhiều lời hơn, chỉ sợ sẽ càng khiến Hạ Đông sinh ra hứng thú với Mai Trường Tô. Huống chi những chuyện nên nghe và không nên nghe đều đã bị người ta nghe hết, chỉ có thể trách chính mình không đủ cảnh giác, cũng không thể trách nữ ma đầu kia quá đa nghi.

“Xem ra hôm nay không còn khách không mời mà đến nữa, ” Hạ Đông thu hết vẻ mặt của hai người vào trong mắt, lại tỏ vẻ không thèm để tâm, tiện tay sửa sang lại quần áo một chút, nói, “Cùng nhau vào thành đi. Ngựa của tiểu Ngôn để ta cưỡi, hai người các ngươi cưỡi ngựa của tiểu Duệ đi.”

“Hả?, ” Ngôn Dự Tân kêu khổ nói, “Hai đại nam nhân chúng ta sao có thể chen chúc trên một con ngựa…”

“Lại đây cưỡi ngựa cùng ta cũng được a, ” Hạ Đông nhẹ nhàng cười nói, “Ai lại?”

Hai người trẻ tuổi xanh mặt, đồng thời dùng sức lắc đầu.

“Vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Tiểu Duệ, mau dẫn ngựa lại đây.”

Tiêu Cảnh Duệ nghe lời dắt chú ngựa đang cúi đầu gặm cỏ tới, vừa đưa cương ngựa qua, vừa thấp giọng nói: “Hạ Đông tỷ, hay là băng lại vết thương của tỷ trước đi? Hình như máu thấm ra rồi…”

“Vẫn cũng là ngươi săn sóc chu đáo, ” Hạ Đông mỉm cười, “Không sao, sau khi vào trong thành rồi xử lý luôn một thể.”

“Hạ Đông tỷ thực sự bị thương?” Ngôn Dự Tân thân thiết ngó đầu qua, “Bị thương ở đâu cơ?”

Hạ Đông duỗi ngón tay búng trán hắn: “Xú tiểu tử, giờ ngươi mới biết hả? Đám sát thủ đó không phải kẻ dễ bắt nạt, hơn nữa nếu không đổ chút máu cho bọn chúng thấy, sao có thể dụ được tên cầm đầu như rùa rụt cổ vừa mới chết kia?”

Tiêu Cảnh Duệ nhìn thoáng qua thi thể cách xa đó mấy trượng, cau mày nói: “Người này mặc kệ sao?”

“Người chết không mở miệng được nữa, chẳng qua cũng giống một thanh phế đao bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi, nhặt về làm gì?” Hạ Đông ngữ khí cực kỳ lãnh khốc, “Khi về để người phủ Kinh Triệu doãn đem đi chôn là được, người này đến chết rồi mà cũng còn gây phiền phức như vậy.”

“Cũng chỉ có thể như vậy , trên người sát thủ nhất định rất sạch sẽ, có lẽ không tra ra được manh mối gì. Chúng ta nên đi thôi.” Ngôn Dự Tân nắm yên ngựa, xoay người nhảy lên, Tiêu Cảnh Duệ cũng trèo lên ngựa, ngồi phía sau hắn. Hắn mừng rỡ ném dây cương về phía sau, cái gì cũng không quản.

“Này , không có xương à, ngươi thích thật đấy.” Tiêu Cảnh Duệ cười mắng một câu, cũng không thật sự so đo. Lúc này mặt trời đã dừng phía chân trời phía tây, tiếng ngựa hí vang lên. Ba người hai ngựa kéo theo bóng chiều thật dài, phi thẳng đến cửa thành vương đô.

.

.

.

.

.

.

(Mun: pà Hải Yến đúng là tác giả từng viết đam mỹ có khác, truyện gì đâu mà hint chỗ nào cũng tới tấp vậy đó :”>.

Cho dù mang hơi đam hay không, mối quan hệ của hai bạn Cảnh Duệ- Dự Tân vẫn là tình nghĩa mà Mun ngưỡng mộ, thân thiết, sâu đậm, không chút tì vết.

Tình nghĩa mà Cảnh Duệ dành cho Mai Trường Tô cũng vậy, tựa như một vị huynh trưởng, như tri âm, vừa tôn kính vừa quan tâm.

Chỉ tiếc tiểu Mai thân bất do kỷ, tấm lòng đã dành hết cho việc rửa oan đã dự tính từ lâu, vì thời gian của hắn còn lại quá ít, hắn không muốn vướng bận thêm mối quan hệ nào nữa, dù là tình hay là nghĩa…. )

.

.

[1] Nang độc: 毒囊 [dú náng] túi, bọng, nang.. chứa chất độc.

[2] Ngài: 您 Tiêu Cảnh Duệ thường gọi Hạ Đông bằng ngôi xưng tôn kính :”> cũng là vì chức vị của Hạ Đông.

Lang gia bảng. Chương 33

Lang Gia Bảng

Quyển 2: Mây gió mịt mù

Chương 33: Huyền Kính Sử

Tác giả: Hải Yến

Editor: Tiểu Mun Tử

 

            Sau khi thấy rõ người xuất hiện trước mặt, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ liếc nhìn nhau. Hai người đồng thời lui về phía sau từng bước, tụ lại một chỗ nhỏ giọng bàn bạc: “Rốt cuộc là ai?”

“Ta thấy là ca ca…”

“Lỡ như là tỷ tỷ thì sao?”

“Tỷ tỷ mới đi bao lâu a? Nhanh như vậy đã trở lại sao? Không phải mới tra được một chút thôi sao…”

“Nói cũng đúng, xa như vậy …”

Người mới tới mỉn cười nhìn hai người bọn họ, cười nói khẽ: “Tiểu Tân, ta giờ đứng xa như vậy, các ngươi bàn bạc với nhau lâu như vậy mà sao chưa lại đây, đã nhận ra ta là ai chưa?”

Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt, lại từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một phen. Rốt cục mới yên lòng, mặt cười toe toét, vui vui mừng mừng vọt tới, một phen ôm lấy cổ người đó kêu lên: “Hạ Thu ca ca, cuối cùng huynh cũng đã về rồi! Đi Đông Hải có vui không?”

Bên môi người mới tới nhếch lên nụ cười gian tà, chậm rãi thu hai tay lại, ôm Ngôn Dự Tân vào lòng.

Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy một trận rùng mình chạy từ đầu đến chân, lông tơ trên lưng đều dựng hết cả lên, không tự chủ được lui về phía sau hai bước, quát to một tiếng: “Dự Tân chạy mau, đó là Hạ Đông tỷ tỷ!”

Đáng tiếc cảnh báo quá trễ, Ngôn Dự Tân toàn thân cứng đờ, khi muốn giãy dụa, hai cánh tay đã bị vặn ngược lại, bị Hạ Đông dùng một bàn tay giữ lại ở sau lưng, trơ mắt nhìn tay kia của nàng từ từ tới, chạm vào mặt mình, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

“Cảnh Duệ…” Ngôn Dự Tân run giọng nói, “Ngươi cái đồ không có nghĩa khí này , còn không mau tới cứu ta…”

“Cứu ngươi?” Hạ Đông tầm mắt quét tới, ôn nhu hỏi nói, “Tiểu Duệ, ngươi muốn lại đây cứu hắn sao?”

Tiêu Cảnh Duệ nhất thời lắc đầu như trống bỏi.

“Tiểu Tân, ngươi hỏi ta Đông Hải có chơi vui không đúng không? Đáng tiếc ta không biết, bởi vì ta căn bản là không tới đó, ” Ngón tay Hạ Đông đột nhiên phát lực, nhéo mạnh lên khuôn mặt Ngôn Dự Tân, tạo thành một dấu tay hồng hồng. Tiêu Cảnh Duệ thấy vậy cũng cảm thấy cả hàm răng phát đau, “Ngươi có biết ta đi đâu không? Là Tân Châu a, nơi đó thật sự là nơi khỉ ho cò gáy, muốn điều tra chuyện gì cũng phiền phức, làm ta phải tốn thật nhiều hơi sức mới điều tra rõ ràng được… Chuyện đau đầu như vậy là ai đưa đến cho ta nhỉ, để ta ngẫm lại xem…

“Cứu mạng a ——” Ngôn Dự Tân chỉ cảm thấy trên mặt đau rát, thảm thiết kêu lên, “Ta cũng không phải cố ý … Ai biết Hoàng Thượng lại phái ngài đi…”

“Ngươi kêu cứu mạng hữu dụng sao?” Hạ Đông âm lãnh cười, “Hạ Thu đi Đông Hải, Hạ Xuân đến Thanh Giang Châu đón nương tử, ta xem ai có thể tới cứu ngươi. Tiểu tử không nghe lời như ngươi, đi chơi lại còn gây thêm chuyện cho ta, chê Hạ Đông tỷ tỷ của ngươi rảnh rỗi quá phải không? Nếu ta thực sự không có chuyện khác để làm, còn có thể dạy dỗ các ngươi mà, có phải là ngươi đã mọc đủ lông đủ cánh, quên luôn trước kia rồi?”

Nghe thấy hai chữ dạy dỗ, hai vị quý công tử đồng thời có chút nhũn chân .

Nghe nói có một phương châm để thuần chó, rằng cho dù có là loài chó hung mãnh đến đâu, sở dĩ cho tới bây giờ không dám phản kháng chủ nhân, là bởi vì khi nó còn nhỏ, mỗi lần phản kháng chủ nhân đều sẽ bị dùng gậy đánh cho một trận. Bởi vì còn quá nhỏ, cho nên không chịu được. Bị đánh một thời gian dài, trong đầu của nó sẽ hình thành một xu hướng tâm lý , cho rằng người này tuyệt đối không thể phản kháng . Cho dù tương lai sau này, sức lực và răng nanh đều đã khác xa trước kia, nhưng vừa nhìn thấy người chủ nhân từng dạy dỗ nó, vẫn lập tức trở nên dịu ngoan vô cùng.

Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân cũng là hai trong số đám chó con năm đó, mà Hạ Đông, đương nhiên chính là người thuần chó. :v

Bên cạnh các đời hoàng đế Đại Lương luôn có một cơ quan giám sát trực tiếp—— Huyền Kính Tư . Thành viên được xưng là Huyền Kính Sử, lấy hình thức thầy trò mà truyền thụ từng đời một, vô cùng trung thành với quân chủ, luôn chỉ làm những việc hoàng đế sai bảo, điều tra những sự kiện bí ẩn quan trọng nhất.

Thủ lĩnh của Huyền Kính Tư  đời trước-Hạ Giang thu nhận tổng cộng ba đồ đệ, Hạ Thu và Hạ Đông là huynh muội song sinh. Hạ Xuân thì không có quan hệ huyết thống với bọn họ. Ba người tính cách vô cùng khác nhau, nhưng đều giống các đời ảnh vệ ở chỗ cảm tình vô cùng thắm thiết. Vốn dĩ trách nhiệm của Huyền Kính Sử cũng không bao hàm chuyện “Thuần chó” này. Không ngờ vào một ngày đẹp trời mười bảy năm trước, hoàng đế bệ hạ đột nhiên có ý tưởng, cảm thấy đám con cháu nhà quan lại đều được nuông chiều từ bé, nhiều đứa không nên thân, không tốt cho triều đình. Cho nên dựng lên trong cung thành một nơi, đặt tên là viện Thụ Nhân. Nam hài từ năm đến mười tuổi của các nhà quan viên chức vị từ tam phẩm trở lên, tất cả đều đưa vào trong viện để Huyền Kính Sử tiến hành tôi luyện gân cốt.

Hạ Xuân và Hạ Thu làm người coi như ôn hòa, tuy rằng giám sát nghiêm khắc, nhưng ít nhất cũng sẽ để ý khả năng chịu đựng của đám tiểu bảo bối này. Chỉ có Hạ Đông lúc đó mới chỉ hai mươi tuổi, vừa mới xuất sư. Một lòng muốn đền đáp hoàng ân, quả thực đem cách thức của sư phụ nàng ra để huấn luyện đám cún con mềm mại này. Mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết từ viện Thụ Nhân truyền ra. Ngôn Dự Tân đáng thương lúc ấy vừa tròn năm tuổi, trắng ngần như châu như bảo, vốn là một mầm non nho nhỏ nhưng lại kiêu ngạo. Không quá vài ngày đã bị dạy dỗ thành vừa nhìn thấy Hạ Đông tỷ tỷ sẽ tự động giống như phiến lá nhỏ bị teo lạnh lại. Căn bệnh từ lúc nhỏ này đến tận giờ cũng chưa đỡ hơn chút nào.

“Hạ… Hạ Đông tỷ tỷ…” Tiêu Cảnh Duệ bởi vì thời gian chịu tra tấn hơi ngắn, cho nên bệnh trạng so với Ngôn Dự Tân nhẹ hơn một chút, hơi can đảm nói, “Dự Tân thực sự không phải cố ý. Bọn đệ ở trên đường tình cờ gặp phải người cáo trạng, cũng không thể không quản a…”

Hạ Đông hừ một tiếng, lực nắm giữ cánh tay Ngôn Dự Tân cũng không giảm đi chút nào, ngược lại đem mặt sát lại gần. Kỳ thật chỉ nói về dung mạo, Hạ Đông tuy rằng từ nhỏ đã khó mà phân biệt được là nam hay nữ, nhưng cũng được xưng tụng phi thường tuấn mỹ. Bởi vì nội công thâm hậu, có vẻ so với tuổi thật còn trẻ hơn nhiều. Nhưng đối với Ngôn Dự Tân trong đầu chỉ toàn những ký ức thảm thiết mà nói, gương mặt mỹ lệ này lại không khác gì mặt nạ ma quỷ. Mắt thấy nó một tấc lại một tấc ghé lại gần mình, vị quốc cữu công tử này chỉ cảm thấy da đầu run lên từng trận, gần như nhịn không nổi định thét lên.

“Tiểu Tân, đừng nói chuyện, mau đỡ ta, từ từ đi ra đường lớn đi…” Lúc này một giọng nói yếu ớt như tơ nhện lại lọt vào tai, thân thể dựa qua đột nhiên trở nên nặng nề, mùi máu cũng đồng thời xông vào mũi. Ngôn Dự Tân trong lòng chấn động, nhưng hắn rất nhanh liền ổn định lại vẻ mặt mình, khẽ điều chỉnh tư thế, chống đỡ thân thể có chút không ổn của Hạ Đông, trong miệng vẫn giả bộ xin tha: “Hạ Đông tỷ tỷ đừng nóng giận, chờ tỷ tỷ hồi kinh xong, muốn phạt đệ như thế nào cũng được.” Nói xong rút bàn tay ra nắm lấy khuỷu tay Hạ Đông, hơi nghiêng người, tiện thể nháy mắt với Tiêu Cảnh Duệ.

Tiêu Cảnh Duệ ngẩn ra, nhưng dù sao cũng coi như từng trải trên giang hồ, cũng lập tức phát giác tình huống dị thường. Mặc dù vẫn đang duy trì tư thế và biểu tình vốn có, nhưng tầm mắt đã quét nhanh xung quanh, lại nín thở yên lặng cảm nhận bốn phía, quả nhiên cảm giác được một chút sát ý nhàn nhạt.

“Ngươi tiểu tử này, từ nhỏ đã dẻo miệng như vậy, ” Hạ Đông nhoẻn miệng cười, trên gương mặt trung tính nhất thời lộ ra nét nữ tính quyến rũ, “Ngươi cho rằng có thể thi kế hoãn binh sao? Bị ta bắt được rồi thì đừng hòng chạy trốn, mau đi theo ta!”

“Được được được, ta có khi nào dám không nghe theo Hạ Đông tỷ tỷ đâu?” Ngôn Dự Tân cười hì hì, lại đè thấp thanh âm lặng lẽ hỏi, “Tỷ sao vậy?, có thể cưỡi ngựa không?”

Hạ Đông cười gõ đầu hắn, môi nhẹ nhàng mà chuyển động: “Cứ như vậy đi, chỉ cần ta không ngã xuống, bọn chúng không dám tùy tiện đi ra.”

Tiêu Cảnh Duệ lúc này cũng dắt ngựa tới gần, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.

“Yên tâm, khoảng cách này nói nhỏ thôi bọn họ cũng không nghe được, ” Hạ Đông vẫn thấp giọng nói, “Bọn họ không muốn cho ta vào thành, có lẽ định dốc toàn lực… Các ngươi cũng chuẩn bị đi, trong sông, trong rừng cây bên bờ kia đều có người…”

Hai người âm thầm vận khí. Một người vẫn giả bộ bị khống chế cánh tay, đỡ Hạ Đông đi trước, một người khác dắt ngựa cố ý bước chậm lại vài bước che phía sau. Ba người chậm rãi đi về phía đường lớn, xa xa nhìn lại, giống như đang cười đùa ầm ĩ, không có nửa phần cảm giác khẩn trương.

Nhưng mà hơi thở của Hạ Đông càng ngày càng loạn cùng với bước chân dần dần nặng nề tỏ rõ tình hình đang chuyển biến xấu, Tiêu Cảnh Duệ nhìn hai người phía trước mỗi bước chuyển động đều lưu lại vết máu, trong lòng đã biết không ổn, chỉ có thể cố ý để cho võ ngựa giẫm lên đám cỏ dính máu, chỉ cầu không bị bọn sát thủ ẩn thân phía sau phát hiện ra.

Đáng tiếc nghề làm sát thủ luôn nhạy cảm hơn thường. Trong tình huống rõ ràng không để lộ chút sơ hở nào, khu rừng rậm bên dòng sông trước mặt đột nhiên truyền tới tiếng tiêu tinh tế. Ngay sau đó cành lá lay động, có vài bóng đen mơ hồ vụt ra. Cùng lúc đó, mặt nước vốn yên ả chợt động, ước chừng gần mười tên sát thủ thân mặc áo màu bạc bơi từ dưới nước lên, tay cầm gao găm phóng lên cao. Hai đám người tụ lại thành một, trong nháy mắt đã xếp thành hình quạt, lao thẳng về phía ba người họ.

Chưa kịp nói câu nào đã lâm vào ác chiến. Chiêu thức của bọn sát thủ không có gì đáng nói, tư thế cũng không mỹ diệu gì, nhưng thật sự đơn giản mà hữu hiệu. Xông tới, đâm, chém, chặt, từng động tác đều dứt khoát, chỉ có mục đích duy nhất là đoạt mạng người. Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ từng trải qua giang hồ hiểm đấu, trong khoảng thời gian ngắn cũng bị loại sát ý này dọa sợ, thân pháp trở nên có chút ngưng trệ. Về phần Ngôn Dự Tân chỉ từng nhìn qua đấu võ mà nói, đương nhiên càng khó có thể thích ứng. Hơn nữa hai người họ không có binh khí, tay không chống lại mấy kẻ liều mạng tàn nhẫn công kích, lập tức trở nên yếu thế, nếu không vì đối phương chủ yếu nhắm vào Hạ Đông, chỉ sợ bọn họ đã sớm đổ máu.

Hạ Đông thân là Huyền Kính Sử đương nhiên từng trải hơn nhiều. Nàng căn bản không dời chân nửa bước, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một thanh chủy thủ sáng như tuyết, lấy giản chế giản, lấy mau chế mau. Đám người vây quanh nàng nhất thời không thể đến gần. Đáng tiếc bởi vì trên người đã bị thương từ trước, một lúc lâu sau cũng không còn sức lực nữa. Sau khi liên tiếp ngăn lại mấy chiêu đánh phủ đầu, hai chân hư nhuyễn , thân mình khẽ lung lay, ngã nhào xuống đất. Mặc dù vẫn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng không thể tránh khỏi nguy hiểm liên tiếp đánh đến.

Cũng may sau khi trải qua đợt tấn công đầu tiên, Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân đã trấn định lại. Bởi vì biết người ngay cả Huyền Kính Sử mà cũng dám truy sát, chắc chắn cũng sẽ không kiêng dè gì thân phận hai người bọn họ. Huống chi đối phương chưa chắc đã biết thân phận hai người, cho nên dưới tình huống này buộc lòng phải chú tâm hơn, động tác ngược lại càng lưu loát hơn nhiều. Bọn họ một người là hậu duệ của Thiên Tuyền sơn trang , một người tu tập tâm pháp của Kiền môn, võ công tuyệt đối có thể xem như nổi trội nhất trong đám người trẻ tuổi. Hơn nữa lâm vào cảnh nguy hiểm sinh tử như vậy, cho dù không vì mình, cũng phải liều mạng để lại một con đường sống, cho nên đều dồn toàn lực. Sau khi xử lý chỗ mình, hai người lại vai kề vai cùng nhau bảo hộ phía trước Hạ Đông, công thủ phối hợp, tuy khó mà tránh khỏi bị vài vết thương, nhưng dần dần cũng chiếm được lại thế cân bằng, sau đó cũng thành công giành được hai thanh dao găm.

Kiếm pháp của Thiên Tuyền sơn trang nổi danh khắp giang hồ, không mấy ai đấu lại được. Tiêu Cảnh Duệ lấy được vũ khí, mặc dù không thuận tay, nhưng uy lực dĩ nhiên tăng lên nhiều. Hơn nữa còn có thân pháp huyền ảo của Ngôn Dự Tân và chiêu thức quỷ dị của Hạ Đông, trong nháy mắt đã đảo ngược tình thế, hai bên chưa phân thắng bại.

Bọn sát thủ dù sao cũng chỉ chuyên làm việc trong bóng tối, thường đánh nhanh thắng nhanh, bị lâm vào trận chiến kéo dài đương nhiên không ổn. Huống chi nơi đây dù sao đã là ngoại thành, thời gian càng lâu, khả năng bị người qua đường bắt gặp càng lớn. Vì thế tiếng tiêu trong rừng cây lại vang lên, vừa vội lại ngắn, ba người rõ ràng cảm thấy thế tấn công của kẻ địch đã chuyển mục tiêu, bắt đầu chủ yếu tấn công hai người Tiêu Ngôn. Hạ Đông nhân cơ hội thở dốc, xoa ngực lui về sau mấy bước, rời khỏi hỗn chiến, điều tức cầm máu.

Tuy rằng áp lực tăng thêm lại mất đi Hạ Đông tùy thời ra tay hỗ trợ, nhưng Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân cũng đã có thể phối hợp hoàn hảo, càng đánh càng mạnh. Mũi dao sắc bén đâm tới, đã có vài tên sát thủ lảo đảo lui về phía sau, chỉ là đối phương người đông, lập tức lại có người thế chỗ xông tới.

Lúc này tiếng tiêu lại thay đổi, âm cuối đột ngột trầm xuống, năm tên sát thủ đồng loạt xông lên, tựa như muốn tự đâm đầu vào chỗ chết. Đồng thời kẻ chỉ huy trong rừng rậm cũng lao ra, chân lướt trên sóng, vụt lướt qua mặt sông đang chảy siết, thân pháp cực nhanh, trong nháy mắt liền xuất hiện nơi hỗn chiến. Toàn bộ đám sát thủ, bao gồm cả những kẻ bị thương ngã xuống đất, tất cả đều xông tới đánh dọc hai bên , vòng qua hai người Tiêu Ngôn, nhằm thẳng về phía Hạ Đông.

“Tỷ tỷ cẩn thận!” Ngôn Dự Tân vội kêu lớn, cùng Tiêu Cảnh Duệ vội lui về phía sau, định trở về bên cạnh Hạ Đông trước. Nhưng lại bị đám người gần mình liều mạng công kích, khó lòng nào tránh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên sát thủ lướt qua mình, mũi kiếm sắc lạnh, không lưu tình chút nào đâm về phía Hạ Đông.

“Hạ Đông tỷ tỷ…” Ngay khi hai người vội kêu, Hạ Đông vốn đã kiệt sức đột nhiên ngẩng đầu lên, né mũi kiếm sắc nhọn. Thân hình như gió lốc cuộn lên, tựa như vòng xoáy đoạt mạng, máu bắn ra từ luồng sáng xanh thẳm, đánh bay hết đám người vừa xông tới.

Tình thế thay đổi đột ngột này không chỉ làm hai vị quý công tử sợ ngây người, ngay cả bọn sát thủ đều đờ ra trong nháy mắt. Nhưng mà tất cả còn chưa chấm dứt, Hạ Đông thủ pháp mạnh mẽ chưa có điểm dừng, rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng vào ngực một kẻ trong đám sát thủ, cũng thuận thế tiến đến, lưu loát bóp chặt cằm hắn, đánh hắn ngã xuống, ghìm chặt dưới chân.

Bọn sát thủ lúc này dĩ nhiên bị rối loạn trận tuyến, mắt thấy mục đích ám sát căn bản không thể hoàn thành, đều lui về phía sau, lướt qua sông nhỏ chạy về phía rừng rậm. Hai người Tiêu Ngôn cũng không muốn truy đuổi đến cùng, chỉ đã tìm đến bờ sông rồi dừng lại, quay đầu đồng loạt trừng mắt nhìn Hạ Đông.

Nữ Huyền Kính Sử tuấn mỹ ngửa mặt lên trời cười to, dùng mũi chân đạp đạp kẻ bị ghìm dưới chân, vài lọn tóc dài bên vai nhẹ nhàng bay theo gió, sóng mắt lưu chuyển, thanh âm cũng vô cùng trong trẻo: “Đa tạ các ngươi xuất hiện tại đây hỗ trợ, nếu không ta còn chưa bắt được tên thủ lĩnh như rùa rụt cổ này đâu… Người này võ công chẳng ra sao, nhưng khinh công lại thật sự không tệ, dọc theo đường đi luôn cách xa ta, thật sự không dễ bắt… Ha ha ha…”

.

.

.

.

.

.

.

[Mun: Hai bạn trẻ Cảnh Duệ- Dự Tân có cơ hội song kiếm hợp bích nha~ :”> nhưng cuối cùng lại bị chị soái nữ Hạ Đông lợi dụng bắt thích khách :v Hai bạn còn non quá hehe.

Có ai thấy bé Tân cute như Mun không? Bé ấy vừa xinh, vừa điệu, vừa tình cảm, lại thấu hiểu sự đời nữa… Chậc chậc vợ hiền dâu thảo đấy!!! =)))))) ].

P/S: 2 tháng không up chap mới, chắc… à mà thôi, hẹn gặp lần sau nha!!! Tui có làm 10 năm thì tui vẫn làm chớ không drop đâu, chớ lo :v

_Tiểu Mun Tử_

Lang Gia Bảng. Chương 32

Lang Gia Bảng

Quyển 2: Mây gió mịt mù

Chương 32: Phiền não

Tác giả: Hải Yến

Editor: Tiểu Mun Tử

Nơi hẹn nằm ở ngoại thành, cách phía tây vương đô mười dặm, là vùng đồng cỏ nhấp nhô, có một dòng sông nhỏ trong trẻo uốn quanh, bên kia bờ sông còn có rừng rậm. Bởi vì cảnh sắc thanh tịnh đẹp đẽ, địa hình đa dạng, lại gần đường lớn, nên đây vốn là nơi đám quý gia công tử hay đến để phóng ngựa du ngoạn hoặc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Tiếng chân như mưa, hai kỵ mã phóng nhanh như bay một trước một sau dọc theo bờ sông. Ngựa như rồng, người như gấm, dây cương yên ngựa đều được chạm trổ hoa văn, lại càng tôn lên vẻ đẹp của loài ngựa quý, cực kỳ tinh xảo, người dẫn trước phi nhanh đến nỗi ngựa phóng lên. Hắn quay đầu ngựa, phi vào dòng nước làm nước bắn tung tóe, ướt cả giày lẫn vạt áo.

“Cảnh Duệ! Ngươi đừng điên nữa, đang là mùa đông đấy, ngươi mau lên đây cho ta!” Người trên bờ ghìm chặt cương ngựa, hô to.

Người cưỡi ngựa giữa sông dường như không nghe thấy. Con ngựa trắng xám nhảy loạn trong nước, nước sâu đã gần đến bụng ngựa.

“Được!” Người trên bờ nổi giận, “Ngươi không lên đúng không? Vậy ta cũng xuống, cùng lắm thì lạnh đến chết cóng, hoặc lại bị bệnh giống trước kia…”

Vừa nói xong, người trên bờ không chút ngập ngừng nào bước thẳng xuống dưới. Bạn của hắn cuối cùng rốt cục cũng có phản ứng, quay ngựa đến ngăn lại. Hai con ngựa cùng vùng chạy, lướt qua một sườn dốc nhỏ, Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên kéo mạnh dây cương, nhảy xuống ngựa, dồn sức chạy thêm vài bước, rồi nhào xuống đất, vùi đầu thật sâu vào đám cỏ dại.

Ngôn Dự Tân lắc đầu, cũng xuống ngựa, đi qua đá nhẹ vào bụng hắn: “Này, giả chết à?”

Người nằm trên mặt đất không rên một tiếng nào, tóc đen rơi trên gò má, cùng với cỏ dại che gần hết khuôn mặt hắn.

“Thật hết cách với ngươi.” Ngôn Dự Tân ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay ngắt một cọng cỏ ngậm vào miệng, “Không phải từ nhỏ ngươi đều thích giả bộ rộng lượng sao? Ai chẳng biết Tiêu đại công tử lòng dạ phóng khoáng, làm người ôn nhã, là người khiêm tốn hiếm có a. Sao bây giờ lại kỳ quặc như thế này chứ? Tô huynh người ta cũng đã nói gì đâu, sao ngươi lại bực bội như vậy ?”

Tiêu Cảnh Duệ lật mạnh người lại, khuôn mặt căng cứng, hai mắt trừng lên trời.

“Hết phơi lưng lại đổi sang phơi bụng ?” Ngôn Dự Tân cười hì hì ghé vào bên người hắn, lấy cọng cỏ khẩy vào lỗ tai hắn, “Vớ giày đều ướt rồi? Cưởi ra phơi khô đi.”

“Tránh ra, đừng làm phiền ta!” Tiêu Cảnh Duệ một phen gỡ tay hắn ra.

Ngôn Dự Tân ngay lập tức nhướn mày: “Này ! Ngươi nhìn cho kỹ nha, là ta đây. Ta cũng không phải là nơi để ngươi trút giận, ngươi bị bằng hữu khác lạnh nhạt, cũng không nên đổ lên đầu ta chứ. Ta chưa từng có thói quen làm hàng dự phòng cho người khác!”

Tiêu Cảnh Duệ xoay người ngồi dậy, buồn bực trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi trừng ta thì ta sợ ngươi chắc?” Ngôn Dự Tân trừng mắt lại, giọng càng lúc càng cao lên, “Ngươi chính là bởi vì cảm thấy bị lạnh nhạt nên mới tức giận! Vì từ lúc Tô huynh nói với ngươi là ‘Cảnh Duệ ngươi đừng hỏi, chuyện không liên quan đến ngươi’, trong lòng ngươi cũng đã bắt đầu không thoải mái , đúng không?”

“Ta không có…”

“Ở trước mặt ta ngươi cũng đừng giả bộ nữa, ” Ngôn Dự Tân chặn lời hắn, “Sau khi xuất cung, hắn không cần ngồi xe ngựa, nói muốn tự mình đi về, có chuyện muốn suy nghĩ cẩn thận, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của ngươi lúc đó đâu… Sau đó lại đuổi theo muốn đi cùng hắn, kết quả cũng bị cự  tuyệt ? Đó không phải là khách sáo, mà là cự tuyệt, là rõ ràng tỏ vẻ không muốn cho ngươi đi cùng, sao ngươi còn không rõ?”

“Ta hiểu được a!”

“Hiểu rồi mà ngươi còn bực bội cái gì? Lúc ấy ngươi nói câu nói kia giống như một tiểu hài tử vậy, cái gì mà ‘Vậy huynh đi đi, ta đi đánh mã cầu ‘, ngươi mong hắn sẽ trả lời ngươi như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn nghe hắn nói là  ‘Cảnh Duệ ngươi sao vậy, ta bị bệnh mà ngươi còn bỏ ra ngoài chơi ‘ ? Làm ơn , ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Tô huynh người ta trả lời không có gì sai, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, không cần phải nói với hắn a. Đó chẳng qua chỉ là một lời nói thật thôi, ngươi cũng không nên tức giận đến nỗi xoay người bỏ đi chứ?”

“Chúng ta là bằng hữu mà, ” Tiêu Cảnh Duệ cắn môi dưới, “Bằng hữu khi ở chung chẳng lẽ không nên quan tâm lẫn nhau sao?”

Ngôn Dự Tân nhún vai, mím môi nói: “Ngươi vậy mà nói hiểu rồi. Ta nói với ngươi, nói cho ngươi hay. Tô huynh nói như vậy, không phải vì cự tuyệt ngươi quan tâm hắn, mà hắn là thực sự, đích đích xác xác muốn đi một mình về! Còn vì sao hắn muốn về một mình, ta còn chưa nghĩ ra. Vốn còn đang định đi xem trộm, kết quả ngươi lại ngu ngốc bỏ đi như vậy, ta đành phải đuổi theo ngươi thôi.”

“Ý của ngươi là nói…” Tiêu Cảnh Duệ kinh ngạc hỏi, “Tô huynh muốn tự mình đi về, không chỉ là để suy ngẫm chuyện gì, mà còn có mục đích khác?”

Ngôn Dự Tân nở nụ cười, liếc mắt nhìn bạn tốt, “Cảnh Duệ, đừng nói là đến tận bây giờ, ngươi vẫn cho rằng Tô huynh theo chúng ta đến Kim Lăng, là để dưỡng bệnh nhé ?”

“Ta…” Tiêu Cảnh Duệ ấp úng, “Ta đương nhiên không ngốc như vậy… Hắn dường như cũng không có cố ý muốn giấu giếm chúng ta, vẫn thuận theo tự nhiên để mọi chuyện tự phát sinh…”

“Từ sau khi Tô huynh đến kinh thành đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, nhất định không phải ngẫu nhiên. Việc hắn làm, hẳn là đều có mục đích riêng, đáng tiếc chúng ta không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.”

Tiêu Cảnh Duệ nhíu hai hàng lông mày lại, ép thành hai đường nếp nhăn, lại thở dài một tiếng, “Ta nghĩ ta biết…”

“Ngươi biết?” Ngôn Dự Tân nhất thời mở to mắt, lập tức nhìn thẳng vào hắn, “Vậy ngươi nói xem!”

“Ta đã hỏi thăm Tạ Bật, hắn khi đó có nhắc tới ‘Kỳ lân tài’, thì ra là lời của Lang Gia Các chủ. Thái tử và Dự vương tranh nhau lôi kéo hắn, cũng là vì vậy, ” Tiêu Cảnh Duệ đẩy đẩy kẻ đang dựa luôn vào mình kia, nhưng không động đậy chút nào, đành thôi, “Ta nghĩ, với năng lực của Tô huynh và thế lực của Giang Tả Minh, hắn không thể nào vào đến kinh thành mới biết được chuyện này…”

“Ừm, ” Ngôn Dự Tân gật đầu, “Có lý, nói tiếp đi.”

“Nếu Tô huynh đã sớm biết Thái tử và Dự vương có ý với mình, như vậy cho dù hắn không đến kinh thành, phiền toái vẫn sẽ tìm tới cửa. Có lẽ đến lúc đó bị cuốn vào, không chỉ có mình hắn, mà còn có toàn bộ Giang Tả Minh .”

“Cho nên vị tông chủ đại nhân này vì không muốn dẫn thêm phiền toái đến Lang châu, nên tự mình đến kinh thành để xử lý ?” Ngôn Dự Tân nghiêng đầu cười nhẹ một tiếng, “Cũng có lý, người giống như ngươi hẳn sẽ đoán được đến đó.”

“Ta đương nhiên không phải ngây thơ như vậy !” Tiêu Cảnh Duệ có chút xấu hổ buồn bực tự gõ đầu mình, “Nhưng mà chuyện này Tô huynh cũng thật sự bị động ! Thế lực của Thái tử và Dự vương, một bang phái giang hồ tuyệt đối không thể chống lại được, hơn nữa Tô huynh có nhiều tài hoa, cơ mưu thiện đoạn, quả thật xứng với mỹ dự Kỳ lân tài. Cho dù hắn đến kinh thành thật sự là để chọn quân chủ cho mình, cũng không có gì không đúng. Đại trượng phu đứng dưới trời đất này, ai mà không muốn kiến thân lập nghiệp, dành được công danh không ai sánh bằng chứ? Huống chi ngươi và ta đều nhìn ra hắn để tâm đến Giang Tả Minh ra sao, nếu có thể thành công ở kinh thành, Giang Tả Minh chẳng khác nào chiếm được chỗ dựa là triều đình, điều này cũng có thể coi như là một mục đích của hắn a…”

“Vậy ngươi định làm như thế nào?” Ngôn Dự Tân chăm chú nhìn hắn, “Hắn là một người giang hồ, lại muốn cuốn thân vào chính cuộc tìm kiếm công danh. Ngươi rõ ràng là con cháu Hầu gia, lại luôn muốn tiêu dao bên ngoài không can thiệp triều chính. Các ngươi rõ ràng là hai người trái ngược nhau, sao ngươi còn coi trọng hắn như vậy?”

“Đây là hai việc khác nhau a! Ta coi trọng Tô huynh vì hắn là bằng hữu tốt đáng kết giao, đâu có liên quan gì đến việc sau này hắn có tiến vào con đường làm quan hay không chứ?”

“Nhưng con đường mà hắn lựa chọn không hề giống những sĩ tử trong thiên hạ, ” Ngôn Dự Tân trong giọng nói dần dần lộ ra chút uể oải, “Cảnh Duệ, Tô huynh đã tỏ rõ muốn tham dự vào chuyện tranh quyền đoạt vị, ngươi không cảm thấy có chút bất an sao?”

Tiêu Cảnh Duệ mím môi suy nghĩ một hồi lâu, than nhẹ một tiếng, “Đúng vậy, ta cũng có chút lo lắng, lỡ như người hắn chọn sau này lại thất bại…”

“Ta không phải ý đó, ” Ngôn Dự Tân lập tức ngắt lời hắn, “Người hắn chọn ra sao ta đều không hề gì, nhưng mà ngươi thì sao? Ngươi không sợ lập trường của Tạ phủ đối lập với hắn sao?”

Tiêu Cảnh Duệ thật sự chưa từng nghĩ đến việc này, ngây người một lúc lâu, mới ha ha nói: “Không sao đâu, tuy rằng Tạ Bật hơi thiên về phía Dự vương, nhưng mà phụ thân ta vẫn trung lập a…”

“Phụ thân ngươi không thể nào trung lập!” Ngôn Dự Tân quả quyết nói, “Phụ thân ngươi không giống với phụ thân ta, phụ thân ta tuy có hầu vị, nhưng chỉ là chức quan nhàn hạ. Phụ thân ngươi lại là võ thân đứng đầu, cột trụ triều đình , kế vị là chuyện quan trọng nhất các đời hoàng gia, nào có có thể dẽ dàng không đếm xỉa đến như vậy .”

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiêu Cảnh Duệ suy nghĩ kỹ lại, nghĩ đến chuyện tệ nhất có thể xảy ra, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, cả người đẫm mồ hôi.

“Này , này, ” Ngôn Dự Tân vội vỗ vỗ vào hai bờ má trắng nhợt của hắn, “Đã lớn như vậy rồi, cũng không còn nhỏ gì nữa, ngươi cũng không cần phải tự mình dọa mình đến như thế chứ?”

Tiêu Cảnh Duệ một tay đẩy cánh tay bạn tốt ra, sắc mặt nặng nề, “Không được, ta phải đi khuyên nhủ Tô huynh, triều cục này nước sâu vẩn đục, hắn tốt nhất là đừng tiến vào…”

“Hừ, chính ngươi cũng nói hắn bị động , cho dù hắn đồng ý với ngươi, Thái tử và Dự vương sẽ đồng ý sao?” Ngôn Dự Tân phủi phủi mấy cọng cỏ dính trên tay, đứng lên, “Cảnh Duệ, nói thật ra , chuyện này từ lâu đã không còn là chuyện chúng ta có thể xen vào. Ta chỉ là nhắc nhở ngươi một chút, sau này còn không biết sẽ là bạn hay địch nữa, ngươi đừng thân thiết với hắn quá.”

Tiêu Cảnh Duệ toàn thân cứng đờ, không biết là vì không hiểu tại sao đối phương nói vậy mà giật mình. Hay là vì hiểu được thâm ý trong lời hắn mà kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Ngôn Dự Tân hồi lâu, cũng không đáp lại một câu nào.

“Ai, ” Vị quốc cữu công tử từ trước đến nay chưa từng đứng đắn lại hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc, hai tay nặng nề khoát lên vai Tiêu Cảnh Duệ, thấp giọng nói, “Ngươi hẳn là cũng hiểu được, Tô huynh không phải người giống như chúng ta. Tâm hắn sâu bao nhiêu, cứng rắn ra sao, bên trong đó rốt cuộc chứa đựng những suy nghĩ gì, chúng ta căn bản nhìn không thấu … Nhưng mà ngươi thì khác, tâm của ngươi quá cảm tính, quá dễ mềm lòng, quá chân thật, cho nên nghe ta đi , tạo ra chút khoảng cách. Mọi người chỉ bảo trì quan hệ bình thường không tốt sao? Hắn nay đã không còn là người lúc ngươi mang vào kinh nữa. Vị Tô huynh mà ngươi từng hứa hẹn đem đi dưỡng bệnh kia, ta dám khẳng định hắn hiện tại trong đầu không có nửa phần rảnh rỗi để nghĩ đến ngươi. Nếu ngươi vẫn nồng nhiệt coi hắn là bạn tốt như trước kia, sau này người chịu thiệt, chịu tổn thương nhiều nhất chính là ngươi, ngươi hiểu chưa?”

“Dự Tân…”

“Là bạn tốt nên mới nói với ngươi những lời này thôi. Từ giờ trở đi, ngươi sẽ phải tự nhắc nhở chính mình. Tô Triết là một người bạn mà ngươi tình cờ gặp gỡ, không có thâm giao gì. Các ngươi kết bạn nhập kinh, hắn ở nhờ khách viện nhà ngươi, chỉ vậy mà thôi. Ngươi không cần đơn phương coi hắn là tri kỷ của mình nữa. Hắn đối với ngươi mà nói có bao nhiêu tri tâm ta không biết, ta chỉ biết ở trong mắt hắn ngươi không có khả năng trở thành tri kỷ của hắn. Bởi vì nói khó nghe một chút, Tô huynh là một người sâu không thấy đáy. Ngươi cũng vậy, ta cũng vậy, chúng ta dù phong quang vô hạn, cũng không có tư cách làm tri kỷ của y.”

Tiêu Cảnh Duệ gần như chưa từng thấy Ngôn Dự Tân nghiêm túc đứng đắn nói chuyện với hắn như thế. Không khỏi bị kinh ngạc, cúi đầu suy nghĩ sau một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui thấy hắn nói đều không sai. Nhưng quan hệ người với người, sao có thể vì vài ba câu mà cắt bỏ, mà phân biệt rõ ràng?

“Được rồi, nói thì cũng nói hết rồi, ngươi cứ từ từ nghĩ đi.” Ngôn Dự Tân nhảy dựng lên, kéo cánh tay Tiêu Cảnh Duệ lên, lại lộ ra nụ cười vô tâm vô phế, “Giờ theo ta đến Diệu Âm phường nghe khúc đi, đã lâu không đến rồi. Cung Vũ cô nương nhất định rất nhớ ta, nghe nói Thập Tam tiên sinh còn vừa sáng tác ra điệu nhạc mới. Buổi tối chúng ta lại ngồi thuyền hoa đi chơi hồ ngắm hoa đăng, sao nào?”

“Còn có thể sao nữa, ” Tiêu Cảnh Duệ trợn trắng mắt, “Đại thiếu gia ngươi đã bảo ta bồi, sao dám không bồi?”

“Ha ha, vậy mới thức thời chứ. Nhìn ngươi ướt sũng như vậy mà không sợ lạnh sao, đi mau, đến Diệu Âm phường còn có xiêm y để thay…”

“Dự Tân…”

“Hử?”

“Ta về nhà thay y phục là được rồi…”

“Làm ơn đi , nhà ngươi ở trong thành, Diệu Âm phường ở Tây Môn. Chỗ nào gần hơn ngươi còn không phân biệt được sao?”

Tiêu Cảnh Duệ cúi nhìn xuống đất do dự một hồi, thấp giọng nói: “Ta còn muốn về trước xem xem… Không biết Tô huynh đi một mình… đã về nhà chưa…”

Ngôn Dự Tân lắc lắc hai vai, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Lúc ấy ta xoay người rời đi, ngươi thấy hắn phản ứng như thế nào?”

“Căn bản là không có phản ứng gì.” Ngôn Dự Tân phụng phịu nói, “Hắn khi đó hình như đang suy nghĩ chuyện gì đó, căn bản không chú ý tới ngươi tức giận, vẫn bước đi tiếp, chậm rãi đi từng bước xa dần .”

“Ngươi cũng biết hắn uống xong chén rượu kia liền phát bệnh, đi chậm chính là bởi vì không thoải mái. Cho dù chỉ là bằng hữu bình thường như ngươi nói, vậy cũng không thể không để tâm, nếu hắn đi được nửa chừng lại té xỉu thì phải làm sao bây giờ? Kinh thành này dù sao cũng không phải Giang Tả, Phi Lưu cũng không đi theo hắn, lạ nước lạ cái…”

“Được rồi, Được rồi, ” Ngôn Dự Tân giơ hai tay lên nhận thua, “Nói cứ như ta không có lương tâm vậy. Vậy giờ theo ý ngươi, đầu tiên tìm hắn trên đường. Nếu thật bị ngất ở chỗ nào chúng ta sẽ lượm về, mang về nhà rồi mới đi nghe nhạc, ý ngươi là như vậy phải không?” :v

“Sao mà cái gì ngươi nói ra, nghe đều kỳ cục lạ thường vậy?”

“Là lời của ta kỳ quặc hay của ngươi kỳ quặc?” Ngôn Dự Tân hừ một tiếng, “Tông chủ Giang Tả Minh là dạng người gì? Nếu hắn đến Kim Lăng không phải để dưỡng bệnh, vậy hắn đương nhiên không thể nào chỉ mang một mình Phi Lưu đến. Cái khác thì ta không biết, chỉ biết bốn vị cao thủ giang hồ hộ tống ta vào kinh, hiện tại vẫn còn ở trong kinh thành chưa rời đi đâu.”

“Chỉ là nhìn xem thôi, ta là sợ lỡ như…”

“Đều nghe theo ngươi, còn dài dòng cái gì?” Ngôn Dự Tân xoay người dắt hai con ngựa của hai người đến, đem cương ngựa ném cho Tiêu Cảnh Duệ, còn mình bám vào yên ngựa, chân trái giẫm lên bàn đạp, chân phải vừa mới phát lực khẽ đạp, đột nhiên “Ôi” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Tiêu Cảnh Duệ quay đầu lại.

“Giẫm phải viên đá, thiếu chút nữa trượt té.” Ngôn Dự Tân co chân trái lại, gẩy gẩy khối đá vụn kia, tiện đường đá bay.

Viên đá rơi xuống một mảnh đồng cỏ trũng xuống, bởi vì cây cỏ mọc rậm rạp, viên đá kia rơi đến không tạo ra âm thanh gì lớn, ngược lại toàn bộ âm thanh trong đám cỏ kia lại rõ ràng hơn.

“Kẻ nào ở đâu nghe lén?” Ngôn Dự Tân đôi lông mày nhíu lại, cao giọng quát.

“Ta tới trước các ngươi đến sau, sao lại nói là nghe lén?” Một thanh âm bình tĩnh vang lên, “Ta đã cố hết sức không quấy rầy các ngươi, nhưng một khối đá từ trên trời giáng xuống, dù sao cũng phải cho phép ta tránh chứ?”

Theo giọng nói trong trẻo này, một người chậm rãi xuất hiện trước mặt hai vị quý công tử. Người này y phục đơn giản, mang áo choàng dệt tơ tằm màu ngó sen. Hình dáng cao gầy thon dài, mái tóc dài nửa cột nửa thả, ánh mắt thâm thúy, tựa tiếu phi tiếu. Rõ ràng là một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ, giữa trán lại có vài sợi bạc như ẩn như hiện, lại càng làm tăng thêm khí chất âm nhu.