Lang Gia Bảng
Quyển 2: Mây gió mịt mù
Chương 34: Tử sĩ
Tác giả: Hải Yến
Editor: Tiểu Mun Tử
(Bản gốc HaiYan update trên www.hanjue.com vào 11:52 ngày 16/04/2007)
Trên đời này luôn có những người như vậy, cho dù đã làm gì ngươi cũng không cách nào thực sự so đo với họ. Mà đối với Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân mà nói, Hạ Đông chính là một người như vậy. Cho nên hai người họ mặc dù đều sầm mặt lại tỏ vẻ không vui, nhưng vẫn không dám mở miệng oán trách một câu nào.
“Lại đây, để cho ta xem độc ngươi dùng để tự sát giấu ở đâu nào?” Hạ Đông ngồi xổm người xuống, xốc tên thủ lĩnh sát thủ kia lên, dùng sức cậy miệng hắn ra. Người nọ đau đớn đến nỗi hai chân đạp giãy dụa, mặt trắng bệch như sáp, “Chậc chậc, không ngờ vẫn giấu ở trong răng, thực sự không có gì mới mẻ, không thể đổi sang chỗ khác sao?”
Tuy rằng nàng nói với ngữ điệu thoải mái, hai người Tiêu Ngôn đứng bên cạnh lại không khỏi chấn động, cùng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Loại sát thủ mà một khi thất thủ liền lập tức tự vẫn, chính là tử sĩ cao cấp nhất. Không chỉ có khó tìm, mà giá cũng cực kỳ cao. Rốt cuộc Hạ Đông đến Tân Châu đã điều tra ra gì, mà khiến cho người ta phải chó cùng rứt giậu đến nông nỗi như thế này?
“Như thế này làm sao mà hỏi chuyện được a, xem ra phải lấy nang[1] độc ra mới được, ” Hạ Đông không thèm để ý đến vẻ mặt biến sắc của hai người đứng bên cạnh, tự mình nghiêm cứu xem làm sao để lấy nang độc trong kẽ răng tên sát thủ kia ra, rồi mới có thể hỏi chuyện được. Đa phần nữ nhân từ khi sinh ra đều đã thích sạch sẽ, cho dù là người thường xuyên bị nhận lầm thành mỹ nam như Hạ Đông cũng không ngoại lệ. Nàng nắm chặt hàm người nọ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra cách nào để không cần luồn ngón tay vào mà vẫn lấy nang độc ra được. Cuối cùng bực mình, vung cánh tay lên đánh mạnh một quyền vào mặt người nọ. Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, sát thủ phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời mấy cái răng cùng với một viên nang nhỏ cũng bị phun ra.
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân lần thứ hai liếc nhìn nhau, vẻ mặt lại càng tái xanh. Quả nhiên vẫn là bản sắc ma nữ a, tâm ngoan thủ lạt so với năm đó không kém tí tẹo nào…
Hạ Đông điềm nhiên như không thu tay lại chùi vào y phục, rồi lại nắm lấy cằm tên sát thủ. Không vội hỏi, ngược lại trước tiên nắm lấy một cổ tay của người nọ vặn một cái. Nhất thời khớp cổ tay toàn bộ trật hết, gân cốt đứt đoạn, đối phương đau đến mức kêu không ra tiếng, chỉ có thể như con cá hấp hối mở miệng hớp từng ngụm khí. Thân thể co rút run rẩy , ánh mắt tràn ngập vẻ thù hận.
“Còn dám nhìn ta?” Hạ Đông cười lạnh một tiếng, nhấc cánh tay kia của người đó lên, kéo từ cổ tay lên. Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy liên tiếp, cuối cùng cánh tay bị vặn giống như bùn nhão. Người nọ kêu thảm ngất đi, không bao lâu lại vì đau quá mà tỉnh lại.
“Hạ Đông tỷ tỷ!” Tuy rằng biết rõ đối phương là ác đồ giết người không chớp mắt, nhưng Tiêu Cảnh Duệ vẫn là cảm thấy có chút chướng mắt, “Ngừng tay chút đi, như thế này thật sự rất… Vả lại, không phải ngài[2] có chuyện cần hỏi sao? Hành hạ đến chết sẽ không tốt lắm…”
“Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng suýt quên mất, ” Hạ Đông cười lạnh túm lấy tóc tên sát thủ, nhấc đầu hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong giọng nói hàn khí dày đặc, “So với đặt câu hỏi, ta còn càng thích tra tấn hơn. Ngươi cũng không nên trả lời thẳng thắn quá, uổng công ta mất hứng thú dụng hình a…”
“Hạ Đông tỷ tỷ…” Tiêu Cảnh Duệ còn muốn nói tiếp, lại bị Ngôn Dự Tân kéo lại, khuyên can nói, “Ngươi mặc kệ đi, Huyền Kính Sử có cách làm việc riêng của mình, chúng ta không thể nhúng tay vào.”
“Khảo cung như vậy có tác dụng gì sao?”
“Đối phương là sát thủ sẵn sàng bỏ mạng vì nhiệm vụ, không tàn nhẫn một chút, chỉ sợ nửa chữ cũng không hỏi ra. Ngươi không muốn nhìn thì không nhìn là được. Chuyện trên đời này, đâu có thể mãi ôn hậu nhún nhường?” Ngôn Dự Tân quay đầu lại nhìn, thở dài nói, “Xem ra vụ án Khánh quốc công này không phải đơn giản như vậy đâu, không chừng sẽ cuộn lên nhiều phong ba đấy.”
“Ta cảm thấy có điểm kỳ quái, ” Tiêu Cảnh Duệ cau mày nói, “Ai cũng biết Huyền Kính Sử không dễ chọc vào , so với tốn nhiều tâm sức như vậy để đối phó Hạ Đông tỷ, lúc trước sao không liều mạng ngăn cản nguyên cáo vào kinh chứ ?. Nếu ngay từ đầu đã phái loại sát thủ như hôm nay để đuổi theo giết Hồ công Hồ bà. Bọn họ sao còn có thể toàn mạng mà chạy đến địa giới Giang Tả… Nay ngự trạng cũng đã trình lên, Huyền Kính Sử cũng phụng mật chỉ hành động, mới có người vội vã muốn diệt khẩu, không phải là bỏ dễ lấy khó sao?”
“Nói không chừng Khánh quốc công ngay từ đầu cũng không biết đâu…” Ngôn Dự Tân nghĩ nghĩ nói, “Người ở Tân châu có thể cho rằng tự mình có thể xử lý được, cho nên không báo tin lại với người nên được thông báo. Không ngờ trên đường bị chúng ta nhúng tay vào hỗ trợ, để cho nguyên cáo thuận lợi vào kinh tố cáo ngự trạng. Người bị liên lụy lúc này mới hoảng hốt…”
Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu nói: “Nếu Khánh quốc công ngay từ đầu cũng không biết gì, vậy cùng lắm cũng chỉ là tội dung túng thân tộc, việc gì phải vì thế mà đuổi giết Huyền Kính Sử chứ?”
“Có lẽ Hạ Đông tỷ đến Tân châu đã tra ra chuyện gì khác. Có lẽ người muốn đuổi giết nàng căn bản không có quan hệ gì với Khánh quốc công, với tính tình của tỷ ấy thì chỉ cần ra khỏi cửa đã rước thêm kẻ thù rồi, ” Ngôn Dự Tân nhún nhún vai nói, “Nhiều khả năng lắm, ta không muốn suy nghĩ thêm nữa, rất phiền . Để Hạ Đông tỷ tự lo là được rồi, chờ nàng điều tra xong, chúng ta trực tiếp đến hỏi đáp án, đỡ phải ở chỗ này đoán mò lung tung .”
“A!” Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên kinh hô một tiếng. Ngôn Dự Tân hoảng sợ, nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy Hạ Đông quăng thân thể mềm nhũn của tên sát thủ kia như xác một con chó xuống mặt đất. Lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn lụa lau sạch tay, đôi mày cong cong như trăng non nhíu lại.
“Làm sao vậy?” Ngôn Dự Tân hỏi.
Tiêu Cảnh Duệ thần sắc có chút ngưng trọng, chậm rãi đáp hai chữ: “Chết rồi.”
“Tiểu Duệ nhãn lực không sai, ” Hạ Đông âm tà nhìn sang, “Quả thực đã chết rồi. Thật đáng tiếc, uổng công ta dùng kế bắt hắn, không ngờ môi dưới của hắn cũng xức cực độc, thè đầu lưỡi ra liếm một cái là chết. Thật tởm , hắn không sợ lỡ mình vô ý liếm phải sao…”
“Vậy hỏi ra điều gì chưa?” Ngôn Dự Tân đến gần vài bước, nhìn mấy vết bầm tím đáng sợ trên khuôn mặt tử thi, vội nhìn qua chỗ khác, “Hắn tốt xấu gì cũng là người cầm đầu, sẽ có chút manh mối .”
“Hắn chỉ nói bốn chữ…” Hạ Đông mặt không chút thay đổi nói, “Chưa có chấm dứt.”
“Là ý gì?”
“Là chuyện này còn chưa chấm dứt.” Hạ Đông bay lên một cước đá bay thi thể ra xa mấy trượng, mắng một câu, “Mẹ nó, dám dùng hắn đến nói cho ta biết chưa chấm dứt. Đoạn đường này trêu chọc ta, cho dù bọn họ muốn chấm dứt ta còn chưa cho phép đâu!”
“Hạ Đông tỷ tỷ…” Ngôn Dự Tân lau mồ hôi lạnh, “Ngươi là nữ nhân, không thể mắng lời thô tục, rất không văn nhã …”
“Ồ, ” Hạ Đông uyển chuyển cười bước lại gần, chân mày khóe mắt lộ vẻ mị hoặc phong tình, “Tiểu Ngôn công tử trưởng thành rồi. Còn biết cái gì là nữ nhân, lại đây nói cho tỷ tỷ. Nữ nhân thường nói chuyện với ngươi như thế nào ?”
Ngôn Dự Tân lui liền mấy bước trốn ra phía sau lưng Tiêu Cảnh Duệ, không biết có bao nhiêu ân hận bản thân lanh mồm lanh miệng, cười làm lành nói: “Cũng không có , Hạ Đông tỷ tỷ của chúng ta mỹ mạo sắc sảo lại có năng lực, là nữ nhân tài giỏi nhất nước Đại Lương a.”
Hạ Đông vẫn cười lạnh, nói: “Ta làm sao có thể được tính là tài giỏi nhất, nghe nói nữ nhân tài giỏi nhất rốt cục cũng muốn kiếm chồng? Hiện tại tình hình sao rồi, đã tuyển được chưa?”
Ngôn Dự Tân nhất thời vô cùng kinh ngạc, quay qua nhìn Tiêu Cảnh Duệ, thấy hắn cũng bị giật mình giống mình.
Thật ra từ sau khi rời khỏi viện Thụ Nhân, hai người ít khi có cơ hội gặp mặt Hạ Đông, cho nên cũng không biết nàng đối với Nghê Hoàng quận chúa có ý kiến gì không. Nhưng vô luận như thế nào, Nghê Hoàng mang địa vị quận chúa, phẩm hạnh cao thượng mọi người đều biết. Hạ Đông thân là Huyền Kính Sử, cũng coi như hạ thần trong triều đình. Thật sự không nên dùng giọng điệu đùa cợt như vậy khi nói về quận chúa.
“Sao vậy, Hạ Đông tỷ không thích quận chúa Nghê Hoàng sao?” Tiêu Cảnh Duệ nhịn không được hỏi.
“Hỏi ta có thích nàng ta hay không sao?” Hạ Đông ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng không biết vì sao, nghe lại làm cho người ta cảm giác có chút lạnh lẽo đau thương, “Nàng ấy là một kỳ nữ, vốn nên gả sớm. Mười năm trước khi ta đến doanh trận trợ giúp nàng cũng từng nói với nàng ấy. Chỉ cần nàng gả cho người khác, ta sẽ coi nàng ấy là bằng hữu tốt.”
Hai người càng nghe càng hồ đồ, quả thực không biết Hạ Đông đối với Nghê Hoàng quận chúa rốt cuộc là thái độ gì, ngây người hơn nửa ngày. Ngôn Dự Tân mới thấp giọng hỏi: “Vậy ý của Hạ Đông tỷ là, quận chúa một ngày không lấy chồng. Ngươi liền một ngày không nhận nàng ấy làm bạn tốt?”
“Đúng vậy.”
“Đây là vì sao a? Chẳng lẽ nữ nhân khi kết bạn, còn phải xem nàng ta đã gả hay chưa?”
Hạ Đông ánh mắt như băng, lạnh lùng quét mắt nhìn hai người, nói: “Các ngươi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện các ngươi không biết. Dù sao cũng không liên quan gì đến các ngươi, đừng hỏi nữa.”
“Chúng ta còn nhỏ sao?” Ngôn Dự Tân kêu lên, “Quận chúa so với chúng ta chỉ lớn hơn vài tuổi a?”
“Biến cố thường phát sinh trong nháy mắt, có đôi khi một năm đã có thể trở thành một đời, ” Hạ Đông nhìn thẳng về phía trước, hai gò má có chút tái nhợt, vài sợi tóc dính trên cổ, tuy rằng vẻ mặt không thay đổi, nhưng cả người lại đột nhiên gợi lên chút vẻ mềm yếu, “Chuyện năm đó thật ra nàng ấy cũng không biết rõ, chẳng qua nàng là người bị liên lụy, không tránh được. Nhưng các ngươi thì khác… Các ngươi hoàn toàn đứng ngoài cuộc, chuyện quá khứ giống như núi sâu vùi dưới tuyết. Người không liên quan khó lòng đi vào, các ngươi cần gì phải bởi vì tò mò mà đi truy cứu chứ?”
Hai người Tiêu Ngôn đưa mắt nhìn nhau, nghe nhiều mà hiểu chỉ được chút ít. Nhưng mà người ta đã nói đừng nữa hỏi, cũng không nên truy hỏi nữa. Huống chi người đang đứng trước mặt chính là nữ ma đầu của Thụ Nhân viện, bọn họ không dám làm càn .
“Các ngươi còn chưa trả lời ta, quận chúa rốt cuộc đã tuyển được vị hôn phu như thế nào?” Hạ Đông lắc đầu, sợi tóc bạc giữa mái tóc đen chợt sáng lên, dường như cố kìm lại nỗi hoài niệm mới gợi lên, “Luận võ quy mô lớn như vậy, xem ra có thể tìm được vài người không tệ?”
“Chưa xác định được, ngày mai còn có tràng văn thử.” Ngôn Dự Tân thở dài nói, “Nhưng mà còn phải luận võ với quận chúa Nghê Hoàng nữa, nếu thua sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ta thấy trong số những người trúng tuyển không có ai xứng làm đối thủ của nàng, cũng không thấy nàng ấy đặc biệt thích ai, xem ra lần này quận chúa không định gả đi.”
Hạ Đông hơi nhếch khóe môi, cười trêu nói: “Xem bộ dạng này của ngươi, còn có chút không phục sao?”
“Đương nhiên rồi, ” Ngôn Dự Tân ngẩng cằm, “Ta có cái gì không tốt, vì sao nàng ấy không chịu cân nhắc một chút?”
“Ngươi thật ra tốt lắm …” Khó có khi Hạ Đông không tạt cho hắn gáo nước lạnh, “Nhưng đối với Nghê Hoàng mà nói, ngươi dù sao cũng nhỏ tuổi hơn. Nàng đã là một thống soái một mình phụ trách việc quân, có lẽ chỉ có người chín chắn hơn mới được lọt mắt xanh.”
Ngôn Dự Tân ra vẻ khoa trương thở dài một hơi, chua xót bùi ngùi nói: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão…”
“Này , ” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười đá hắn một cước, “Đừng nói lung tung, ngươi nói ai già vậy?”
“A a a, ” Ngôn Dự Tân vội che miệng lại, “Nói sai rồi, nói sai rồi, nên đánh. Nhưng các ngươi hiểu ý của ta mà, chính là tiếc nuối chính mình không được sinh ra sớm hơn vài năm thôi… Nếu bây giờ ta mà bằng tuổi Tô huynh, quận chúa sẽ không đối đãi với ta như với một tiểu đệ nữa…”
“Ngươi đừng kéo Tô huynh vào, ” Tiêu Cảnh Duệ lườm hắn, “Tô huynh so với ngươi chín chắn thận trọng hơn đâu chỉ do tuổi tác?”
“Vâng, ở trong mắt ngươi đương nhiên ai cũng đều thua kém Tô huynh rồi . Nhưng rốt cuộc hắn đối với quận chúa có ý gì, quận chúa đối với hắn ngoài tán thưởng ra có có ý gì khác không, ta đều không thấy rõ…” Ngôn Dự Tân vốn đang định cảm thán một chút về chuyện hôm nay ở Vũ Anh Điện, lại nhớ đến Hạ Đông là Huyền Kính Sử bên cạnh hoàng đế. Chuyện này đề cập đến cung đình, huống hồ Mai Trường Tô vẫn không chịu giải thích gì thêm, chỉ nói ngày mai tất sẽ có tin tức truyền ra cho mọi người biết. Nghĩ đến những chuyện bí ẩn liên quan, cho nên không nên nói thì tốt hơn.
“Ngươi đừng nghĩ bậy bạ lung tung , ” Tiêu Cảnh Duệ dù sao cũng coi Mai Trường Tô như huynh trưởng, như tri âm mà kính yêu, không muốn bất cứ kẻ nào bàn tán đằng sau lưng hắn, cũng lo lỡ như Ngôn Dự Tân nói phấn khích quá, nói luôn cả chuyện hôm nay sau khi hoàng đế dời đi, khiến Mai Trường Tô thêm phiền toái không cần thiết. Cho nên lập tức cắt ngang câu chuyện của hắn, nói: “Hạ Đông tỷ vừa trở về, ngươi nói chuyện đứng đắn chút, kể một chút về mười người được tuyển chọn đi?”
“Ta không có hứng thú với những kẻ chắc chắn sẽ bị loại, ” Hạ Đông thản nhiên nói, “Nhưng thật ra vị Tô huynh đó thật làm cho người ta chú ý. Khi ta nằm trên thảm cỏ có nghe thấy hai người các ngươi không ngừng nhắc đến hắn, xem ra là nhân vật không tầm thường. Sao nào, không phải người này có vài phần tài hoa, cho nên ôm ấp dã tâm đến kinh thành định truy danh trục lợi ?”
“Tô huynh không phải người như thế!” Tiêu Cảnh Duệ vô cùng mất hứng, “Hạ Đông tỷ cũng không biết hắn, sao có thể buông lời nhận xét như vậy.”
“Xem ra ngươi thực sự rất tôn kính hắn nha, ” Ánh mắt Hạ Đông xẹt qua chút hàn ý, “Không quen biết thì sao nào? Ta sẽ đi gặp hắn. Kẻ khiến Dự vương và Thái tử vừa tranh giành vừa lôi kéo, còn có vẻ cao quý đắt giá hơn cả quận chúa Nghê Hoàng. Có nhân vật như vậy xuất hiện tại kinh thành, thân là Huyền Kính Sử sao có thể không đi tìm hiểu chút ít chứ.”
Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân căng thẳng nhìn nhau, dùng ánh mắt mơ hồ trao đổi một chút, cuối cùng là Quốc cữu công tử tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Hạ Đông tỷ nếu đã nói vậy, bọn đệ cũng muốn giải thích một chút. Vừa rồi cuộc nói chuyện tỷ nghe thấy đều là chúng ta tự phỏng đoán, có chút là do bằng hữu xích mích, không vui mới nói lời giận dỗi. Tô huynh là bạn tốt của hai người bọn đệ, sau khi vào kinh cũng chưa từng gây ra chuyện gì, thỉnh Hạ Đông tỷ đừng vì mấy lời tán gẫu của bọn đệ mà sinh ra thành kiến với hắn…”
“Yên tâm, ” Hạ Đông nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi cười, “Đương nhiên phải thăm dò trước đã . Bọn ta cũng không phải chuyện gì cũng tâu lên Hoàng Thượng. Huyền Kính Sử là người truyền tin sao?”
Câu trả lời này nghe qua đương nhiên vẫn không thể làm cho người ta vừa lòng, nhưng nếu càng nhiều lời hơn, chỉ sợ sẽ càng khiến Hạ Đông sinh ra hứng thú với Mai Trường Tô. Huống chi những chuyện nên nghe và không nên nghe đều đã bị người ta nghe hết, chỉ có thể trách chính mình không đủ cảnh giác, cũng không thể trách nữ ma đầu kia quá đa nghi.
“Xem ra hôm nay không còn khách không mời mà đến nữa, ” Hạ Đông thu hết vẻ mặt của hai người vào trong mắt, lại tỏ vẻ không thèm để tâm, tiện tay sửa sang lại quần áo một chút, nói, “Cùng nhau vào thành đi. Ngựa của tiểu Ngôn để ta cưỡi, hai người các ngươi cưỡi ngựa của tiểu Duệ đi.”
“Hả?, ” Ngôn Dự Tân kêu khổ nói, “Hai đại nam nhân chúng ta sao có thể chen chúc trên một con ngựa…”
“Lại đây cưỡi ngựa cùng ta cũng được a, ” Hạ Đông nhẹ nhàng cười nói, “Ai lại?”
Hai người trẻ tuổi xanh mặt, đồng thời dùng sức lắc đầu.
“Vậy cũng chỉ có thể ủy khuất các ngươi. Tiểu Duệ, mau dẫn ngựa lại đây.”
Tiêu Cảnh Duệ nghe lời dắt chú ngựa đang cúi đầu gặm cỏ tới, vừa đưa cương ngựa qua, vừa thấp giọng nói: “Hạ Đông tỷ, hay là băng lại vết thương của tỷ trước đi? Hình như máu thấm ra rồi…”
“Vẫn cũng là ngươi săn sóc chu đáo, ” Hạ Đông mỉm cười, “Không sao, sau khi vào trong thành rồi xử lý luôn một thể.”
“Hạ Đông tỷ thực sự bị thương?” Ngôn Dự Tân thân thiết ngó đầu qua, “Bị thương ở đâu cơ?”
Hạ Đông duỗi ngón tay búng trán hắn: “Xú tiểu tử, giờ ngươi mới biết hả? Đám sát thủ đó không phải kẻ dễ bắt nạt, hơn nữa nếu không đổ chút máu cho bọn chúng thấy, sao có thể dụ được tên cầm đầu như rùa rụt cổ vừa mới chết kia?”
Tiêu Cảnh Duệ nhìn thoáng qua thi thể cách xa đó mấy trượng, cau mày nói: “Người này mặc kệ sao?”
“Người chết không mở miệng được nữa, chẳng qua cũng giống một thanh phế đao bị chủ nhân vứt bỏ mà thôi, nhặt về làm gì?” Hạ Đông ngữ khí cực kỳ lãnh khốc, “Khi về để người phủ Kinh Triệu doãn đem đi chôn là được, người này đến chết rồi mà cũng còn gây phiền phức như vậy.”
“Cũng chỉ có thể như vậy , trên người sát thủ nhất định rất sạch sẽ, có lẽ không tra ra được manh mối gì. Chúng ta nên đi thôi.” Ngôn Dự Tân nắm yên ngựa, xoay người nhảy lên, Tiêu Cảnh Duệ cũng trèo lên ngựa, ngồi phía sau hắn. Hắn mừng rỡ ném dây cương về phía sau, cái gì cũng không quản.
“Này , không có xương à, ngươi thích thật đấy.” Tiêu Cảnh Duệ cười mắng một câu, cũng không thật sự so đo. Lúc này mặt trời đã dừng phía chân trời phía tây, tiếng ngựa hí vang lên. Ba người hai ngựa kéo theo bóng chiều thật dài, phi thẳng đến cửa thành vương đô.
.
.
.
.
.
.
(Mun: pà Hải Yến đúng là tác giả từng viết đam mỹ có khác, truyện gì đâu mà hint chỗ nào cũng tới tấp vậy đó :”>.
Cho dù mang hơi đam hay không, mối quan hệ của hai bạn Cảnh Duệ- Dự Tân vẫn là tình nghĩa mà Mun ngưỡng mộ, thân thiết, sâu đậm, không chút tì vết.
Tình nghĩa mà Cảnh Duệ dành cho Mai Trường Tô cũng vậy, tựa như một vị huynh trưởng, như tri âm, vừa tôn kính vừa quan tâm.
Chỉ tiếc tiểu Mai thân bất do kỷ, tấm lòng đã dành hết cho việc rửa oan đã dự tính từ lâu, vì thời gian của hắn còn lại quá ít, hắn không muốn vướng bận thêm mối quan hệ nào nữa, dù là tình hay là nghĩa…. )
.
.
[1] Nang độc: 毒囊 [dú náng] túi, bọng, nang.. chứa chất độc.
[2] Ngài: 您 Tiêu Cảnh Duệ thường gọi Hạ Đông bằng ngôi xưng tôn kính :”> cũng là vì chức vị của Hạ Đông.